Một sự chia sẻ man mác buồn nhưng đẹp về nghiệp diễn, hãy cùng trải nghiệm cảm xúc này cùng SECC – một tình nguyện viên lâu năm với tình cảm với người thầy đáng kính.
Sân khấu, ánh đèn, diễn viên… làm mình nhớ lại những giấc mơ xa…Mỗi lần ngồi vào khán phòng mình hay xen kẽ 2 cảm giác lẫn lộn: Hân hoan và buồn bã.
Muốn viết một cái gì đó, đau đớn và đơn độc. Và câu chữ thì…lọc cọc, khô khốc thế…
Muốn một giờ im lặng dù công việc chưa bao giờ biết đến sự kết thúc…
Hôm nay xem vở kịch.
Vui có.
Và buồn cũng mênh man…
Đã hơn 1 năm rồi…Một chiếc lá đã rơi và cũng đã ruỗng mục bởi sự lãng quên ghê sợ, nhuộm màu thời gian đỏ và tàn độc như máu…
Mình vẫn nghĩ cô phải ở đâu đó: Hàng ghế trên cùng của khán phòng này! Mình tự đánh lừa mình bằng ánh mắt đổ dồn về những hàng ghế ấy, kiếm tìm hình dáng mỏng manh thân quen…Và mình vẫn không muốn chấp nhận sự thật là cô mãi mãi chẳng bao giờ còn có thể xuất hiện ở đây – sân khấu của cô, đam mê của cô, lao tâm một đời của cô…bây giờ là hư không, là hoài niệm… chua xót.
Hôm nay. Mình đã khóc trong một vở kịch vui. Trong lúc sân khấu tắt đèn để chuyển cảnh. 1 phút ngắn ngủi và mặn đắng. Đó là những mảng tối của sân khấu, mảng tối mà hình ảnh cô day dứt trở về, mảng tối rất ngắn mà không bao giờ thiếu của một vở diễn – và trong cả đời người trên hành trình hân hoan dưới ánh sáng.
…..
…..
…..
Khi cô còn khỏe mạnh, em rất muốn được ôm cô một cái thật chặt, vì…em nhìn thấy tình thương bao la của một người mẹ…nhưng em chưa bao giờ làm điều đó vì ngần ngại…
Khi cô bệnh, em càng muốn ôm chặt cô để yên ủi, nhưng em lại sợ cô sẽ buồn nếu em bỗng nhiên lại làm một hành động khác lạ…
Khi cô đã không còn tỉnh táo, em đã ôm cô để dìu cô lên xe, cô bảo: Trinh, bỏ cái tay ra!
Em mừng vì cô vẫn còn nhận ra em. Nhưng…
Cô đâu còn cần cái ôm đó nữa…
………..
……….
……..
Cuộc sống thì vẫn trôi…
Chỉ có cô là dừng lại….
………..
……….
Người ta bảo có 1 nơi tốt đẹp mà khi con người bước đến đó sẽ không bao giờ muốn quay lại thế giới này….
Em muốn nhìn thấy nơi tốt đẹp ấy quá – Để em tin chắc rằng cô thực sự không muốn quay trở lại….Và, để em không còn phải giấu nước mắt trong mỗi lần xem vở diễn, nơi mà những tràn pháo tay nổi lên mỗi khi sân khấu tắt đèn, và trong những mảng đen chuyển cảnh ngắn ngủi mà mặn đắng.
BBT SECC
Discussion about this post